Tuyết Giác Trúc Lâm - Truyện AI

Là một fan của tiểu thuyết tu tiên, tu tiên giả đời đầu, bộ truyện đầu tiên mình đọc là Tru tiên của Tiêu Đỉnh. Hôm nay, mình chợt nảy ra ý tưởng, dùng AI, kết hợp hình tượng băng thanh ngọc khiết của Lục Tuyết Kỳ, kết hợp với một nhân vật nữ độc đoán vạn cỗ Liễu Như Yên, và đại sư huynh diệp thiên đế Diệp Thần, thành một câu truyện mới Tuyết Giác Trúc Lâm

Các bước thực hiện

Để có thể tạo được một bộ truyện, chúng ta cần nguyên liệu là bố cục câu truyện và xây dựng tính cách nhân vật. Nhân vật chính mình có rồi, giờ chỉ cần nhờ AI xây dựng bố cục dựa vào vài gợi ý, ví dụ 2 cô gái cùng yêu đại sư huynh ( dạng cẩu huyết) , hoặc là Diệp Thần kết hợp với Lục Tuyết Kỳ và Liễu Như Yên phá đám … Chỉ cần bạn có ý tưởng, AI sẽ hoàn thành nó cho bạn.

ví dụ, tiểu thyết ngắn mình yêu cầu AI viết như sau:

Thể loại: Tiên hiệp – Huyền huyễn – Cổ trang – Tình cảm – Chính tà lưỡng lộ

Tuyến nhân vật trung tâm:

Lục Tuyết Kỳ – nữ tu Thanh Vân Môn, lạnh lùng, kiên định, nghĩa khí

Liễu Như Yên – truyền nhân Cầm Mộng Cốc, ôn nhu, nội tâm sâu sắc

Diệp Thần – từng là thiên tài tu đạo, sau bị kết tội ma tu, nhân vật trung gian giữa chính và tà

Thế giới: 9 đại tiên môn – 3 vực Ma giới – 1 giới “Ngoại vực” cổ xưa bị phong ấn

Cốt truyện chính: Hành trình truy tìm bí ẩn về Bích Lạc cổ tông, “Huyết Tâm Hàn Liên” chỉ là khởi đầu. Bí mật về quá khứ Diệp Thần, mối liên hệ giữa Tuyết Kỳ – Như Yên, và thế lực cổ xưa đang dần thức tỉnh.

Sau đó , chúng ta sẽ yêu cầu AI lên kịch bản số chương, tiêu đề mỗi chương, và viết thôi

Truyện này mình yêu cầu AI viết hơn 100 chương, mình post 7 chương, có ai hứng thú xem thì mình còm men để mình post thêm, còn không có ai hứng thú thì coi như AI viết dở , he he.


Chương 1 – Tuyết Giác Trúc Lâm

Tuyết rơi trắng xóa trời.

Trên đỉnh Tuyết Giác, giữa rừng trúc ngút ngàn băng giá, từng cơn gió thét gào rít qua từng kẽ lá. Trúc xanh phủ tuyết bạc, đất trời như hóa thành bức tranh mực tàu lạnh lẽo và tịch mịch.

Giữa biển trắng mênh mông ấy, hai bóng người cùng lúc đáp xuống đất.

Một người khoác trường sam màu lam nhạt, thân hình thanh mảnh, cầm trong tay một thanh kiếm bạc dài gần ba thước. Mái tóc nàng dài đến eo, được cột bằng dây lụa trắng. Dưới lớp khăn che mỏng, ánh mắt nàng như sương tuyết nghìn năm, lặng lẽ và sắc bén như kiếm đã rút khỏi vỏ.

Lục Tuyết Kỳ – đệ tử chân truyền Thanh Vân Môn, Kiếm Tâm không dao động, là một trong bốn người được truyền thụ kiếm đạo tối cao của tông môn.

Đối diện nàng là một thiếu nữ trong bộ cầm y tím nhạt, bên hông mang một ống trúc xanh. Mỗi bước đi của nàng nhẹ như tiếng gió lướt qua lá trúc, mơ hồ như mộng. Đôi mắt nàng như đang cười, nhưng trong nụ cười ấy lại chứa chút buồn chẳng thể nói thành lời.

Liễu Như Yên – truyền nhân duy nhất của Cầm Mộng Cốc, nổi danh với cầm đạo có thể hóa tâm, thức tỉnh linh trí, chế ngự tà niệm.

Hai người đều đến nơi này – vì một lý do.

Một người để tìm linh vật Huyết Tâm Hàn Liên, mong cứu một sinh mệnh đang hấp hối. Một người vì linh trận cổ tông, cũng là để trả lại một mối nghi hoặc đã đè nặng trong lòng nhiều năm.

Và cả hai… đều vì một cái tên.

Diệp Thần.

Chàng từng là sư huynh của Tuyết Kỳ, là người nàng ngưỡng mộ, cũng là kẻ phản bội môn quy năm năm trước, bị Thanh Vân Môn truy sát. Chàng cũng là người từng cứu mạng Như Yên trong chuyến chu du năm ấy, để lại khúc “Phong Tuyết Hành” khiến nàng khắc cốt ghi tâm.

Mà giờ đây, chàng đang cận kề sinh tử – bởi Ma Hỏa Tâm Chú phản phệ, nếu không có Huyết Tâm Hàn Liên, chắc chắn hồn phi phách tán.


Trận pháp giữa rừng trúc bắt đầu khởi động. Dưới đất, các phù văn phát sáng đỏ như máu, từng cột sáng bắn thẳng lên không trung, hình thành một vòng linh trận bao phủ khắp ngọn đồi.

“Ngươi cũng vì hắn mà đến?” – Liễu Như Yên lên tiếng trước, giọng nhẹ như gió tuyết.

Lục Tuyết Kỳ không đáp. Ánh mắt nàng nhìn vào tâm trận, nơi hoa sen máu vẫn chưa hiện hình, như đang cố che giấu điều gì trong ánh nhìn bình tĩnh ấy.

“Ta không trách ngươi.” – Như Yên lại nói, “Năm đó… ai trong chúng ta cũng không đủ dũng khí.”

Tuyết Kỳ khẽ siết tay cầm kiếm.

Năm năm trước, khi Diệp Thần bị nghi ngờ tu luyện ma pháp, nàng là người được phái đến để tra xét. Nhưng lúc đối mặt, nàng không giết chàng – cũng không bảo vệ chàng. Nàng chỉ đứng nhìn, để mặc sư huynh khác ra tay, để mặc chàng rơi xuống vực sâu.

Ngày đó, nàng tưởng mình đã chặt đứt được mọi tơ vương.

Nhưng đêm qua, khi Như Yên tìm đến, nói rằng chàng vẫn sống, và đang hấp hối… lòng nàng lại rung lên một nhịp – như tiếng kiếm chấn động trong vỏ kiếm lạnh.


Ầm!

Linh trận phát ra âm thanh trầm đục. Dưới mặt đất, một đoá sen đỏ rực từ từ trồi lên giữa tâm trận – Huyết Tâm Hàn Liên.

Nó đẹp đến mê hồn, mỗi cánh hoa như được điêu khắc từ máu ngọc, tỏa ra hàn khí lạ lùng.

Nhưng vừa khi hai người định bước vào, một ảo ảnh đột nhiên hiện ra – Tâm Ma Giới khởi động!

Khung cảnh thay đổi ngay lập tức.

Tuyết Kỳ thấy mình đứng giữa sân luyện kiếm Thanh Vân. Diệp Thần quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt đầy thất vọng.

“Nếu năm đó ngươi tin ta một câu, ta đã không rơi vào ma đạo.”

Nàng đưa tay ra, nhưng chỉ chạm vào hư không.

Còn Liễu Như Yên, trong ảo ảnh, thấy Diệp Thần mỉm cười, rồi xoay người rời đi.

“Nàng là người duy nhất khiến ta muốn sống tiếp. Nhưng… ta không xứng.”

Một khúc nhạc cầm vang lên giữa hư không, nàng bật khóc trong cảnh giới mộng ảo.


Khi hai người cùng phá vỡ được tâm ma, ảo cảnh tan biến, cũng là lúc Huyết Tâm Hàn Liên nở rộ.

“Linh vật chỉ có một,” – Như Yên nói khẽ, “Chúng ta… không thể chia.”

Tuyết Kỳ cúi đầu nhìn đoá hoa trong tay, hồi lâu mới đáp:

“Ta không thể cứu hắn một mình.”

Như Yên mỉm cười, nghiêng đầu nhìn nàng:

“Vậy thì… cùng nhau đi.”

Tuyết Kỳ khẽ gật đầu.

Tuyết vẫn rơi, nhưng giữa rừng trúc, đã có hai bóng người cùng sóng vai.

Vì một người. Vì một tín niệm xưa cũ. Và vì một con đường – mà từ hôm nay, cả hai đều không thể quay đầu.

Chương 2 – Tâm Ma Ký Ức

Bên dưới Tuyết Giác sơn, một hang động nhỏ chìm trong ánh lam nhạt của băng tinh, từng giọt nước nhỏ xuống, vang vọng như tiếng đàn đá lặng lẽ ngân vang.

Diệp Thần nằm bất động trên một bệ ngọc hàn thạch, sắc mặt tái nhợt, mi tâm ẩn hiện hắc phù lấp lánh. Hơi thở yếu ớt như sắp tắt.

Liễu Như Yên ngồi bên cạnh, tay đặt lên đàn ngọc xanh lục. Một bản cầm khúc dịu dàng vang lên, dẫn dắt linh khí nhập thể cho Diệp Thần. Mỗi nốt đàn là một đạo cầm ý, hòa vào hư không, giữ lấy hồn phách Diệp Thần khỏi tan biến.

Lục Tuyết Kỳ đứng xa hơn, tay vẫn giữ lấy Huyết Tâm Hàn Liên chưa giao ra.

Nàng đang do dự.

Nếu dùng linh vật này… chính là kết nối sinh mệnh bản thân với Diệp Thần. Một phần hồn lực sẽ vĩnh viễn bị phong ấn để giữ mạng cho người kia.

Không chỉ là một lần cứu – mà là ràng buộc giữa hai sinh mệnh.

Nàng xiết chặt bàn tay.

Hình ảnh trong Tâm Ma Giới vẫn còn đó. Giọng nói Diệp Thần như dao cứa trong tim nàng.

“Nếu năm đó ngươi tin ta một câu, ta đã không rơi vào ma đạo.”

Nàng muốn nói rằng… nàng đã tin. Nhưng nàng không đủ can đảm. Thanh Vân Môn là tín ngưỡng cả đời nàng, làm sao nàng dám nghiêng lòng về một kẻ bị xem là phản đồ?

Như Yên nhẹ nhàng nói:

“Ta sẽ dùng đàn giữ hồn. Nhưng nếu muốn cứu thật, cần có linh vật hợp mệnh.”

Tuyết Kỳ không đáp, chậm rãi bước tới. Tay nàng đặt lên mi tâm Diệp Thần. Trong phút chốc, hai luồng khí tức va chạm – một lạnh như băng tuyết, một hỗn loạn âm dương.

“Ta không tin… huynh là người hại sư huynh Trác Dương.” – nàng thì thầm, “Nhưng huynh không giải thích.”

Ánh sáng từ Huyết Tâm Hàn Liên từ từ nhập thể vào Diệp Thần. Cánh hoa rạn nứt từng chút, từng cánh rơi xuống, hóa thành tinh linh rực đỏ nhập vào mạch khí.

Gió thổi qua. Không còn là gió lạnh Tuyết Giác – mà là tiếng thì thầm như vọng từ năm xưa.


Năm năm trước.

Tại Thanh Vân Sơn, ngày Diệp Thần bị truy sát, trời cũng đổ tuyết.

Tuyết Kỳ khi ấy chỉ đứng bên vách núi, nhìn người sư huynh từng dạy nàng kiếm pháp quỳ gối, một thân máu tươi, trước mặt các trưởng lão.

Trác Dương – sư huynh của họ – đã chết, pháp bảo bị hủy. Mọi chứng cứ đều chỉ về Diệp Thần.

“Ta không giết hắn.” – Diệp Thần chỉ nói một câu.

Nhưng không ai tin.

Tuyết Kỳ không bước ra. Nàng chỉ nắm chặt thanh kiếm bên hông, nhìn theo bóng người rơi xuống vực sâu giữa trời tuyết trắng.

Nỗi sợ khi đó không phải vì Diệp Thần – mà vì bản thân nàng. Sợ rằng nếu nàng lên tiếng, nàng sẽ bị tông môn xem là phản bội.

Sau này, nàng không dám cầm lại thanh kiếm ngày ấy.


Linh lực trong cơ thể Diệp Thần dần ổn định. Hắc phù trên trán tan đi, thay vào đó là một vầng sáng đỏ nhạt đang đập như nhịp tim.

“Đã kết nối linh mạch.” – Như Yên thở nhẹ. “Giờ… chỉ còn chờ hắn tỉnh lại.”

Tuyết Kỳ quay đi, đứng nhìn ra tuyết trắng.

Gió thổi tung dải lụa trên tóc nàng. Trong lòng, một tia áy náy không tên dần kết thành hạt băng nhỏ – nhưng cũng lặng lẽ tan chảy.

Ở phía sau, Như Yên chợt cất tiếng:

“Cô đã từng thích hắn, đúng không?”

Tuyết Kỳ khựng lại.

“Ta không rõ đó có gọi là ‘thích’ không.” – nàng đáp, “Nhưng ta nợ hắn một lời xin lỗi.”

“Vậy… nếu lần này hắn tỉnh lại, cô có định bù đắp không?” – Như Yên cười nhẹ, nhưng trong mắt nàng là thứ ánh sáng rất khó phân định giữa dịu dàng và kiên quyết.

Tuyết Kỳ không đáp.

Nàng chỉ nhìn tuyết rơi, lòng thầm nghĩ:

Nếu Diệp Thần tỉnh lại… ta sẽ không im lặng như năm xưa nữa.


Ở bệ ngọc, mi mắt Diệp Thần khẽ động.

Một làn khí đỏ nhạt tỏa ra từ tim chàng, dung hợp giữa băng hàn của Tuyết Kỳ và tịnh âm của cầm đạo Như Yên.

Chàng sắp tỉnh.

Nhưng… cũng đúng lúc ấy, trong sâu thẳm linh hồn Diệp Thần, một giọng nói vang lên:

“Ngươi tưởng thoát rồi sao? Ngoại Vực vẫn đang nhìn ngươi. Và khi ngươi mở mắt… mọi thứ mới chỉ bắt đầu.”

Chương 3 – Huyết Tâm Liên Hoa

Ánh lửa hồng nhàn nhạt lấp lóe trong hàn động như mạch máu đang đập giữa lòng băng tuyết.

Diệp Thần mở mắt.

Mắt chàng vốn đen tuyền, nhưng giờ đây bên trong ẩn hiện một vệt đỏ mơ hồ – tàn dư của Ma Hỏa Tâm Chú, nhưng lại trầm ổn đến kỳ lạ, không còn cuồng loạn như trước.

Cảm giác đầu tiên là… lạnh. Lạnh từ xương tủy.

Sau đó là… âm thanh.

Một khúc cầm nhẹ nhàng vỗ về tâm trí, từng nốt như xoa dịu linh hồn rách nát của chàng, dẫn lối chàng từ bóng tối quay lại thực tại.

Diệp Thần nhìn quanh, khẽ cựa mình. Ánh mắt mơ hồ dần rõ ràng – và rồi… ánh mắt ấy dừng lại.

nàng.

Liễu Như Yên.

Tóc nàng rối nhẹ vì gió trong động, ngón tay vẫn đặt trên dây đàn. Khi ánh mắt họ chạm nhau, nàng khẽ cười.

“Chàng tỉnh rồi.”

Chàng chưa kịp đáp lời, thì một giọng khác vang lên – lạnh và sắc như kiếm:

“Ngươi… còn nhớ ta không?”

Diệp Thần quay sang, nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ. Nàng đứng đó, ánh mắt lạnh lùng, nhưng bên trong giấu một tia chấn động không thể che giấu.

Cả hai đều im lặng một lúc.

Rồi Diệp Thần cất giọng, khàn khàn:

“Không nghĩ… còn có thể thấy các ngươi.”

Giọng nói không oán hận, cũng không dịu dàng. Chỉ như một kẻ từng chết đi một lần, giờ quay về, chẳng còn tha thiết truy cứu quá khứ.

Tuyết Kỳ nhíu mày.

Như Yên nhẹ nhàng tiếp lời:

“Chúng ta tìm thấy Huyết Tâm Hàn Liên, cứu được chàng… nhưng chỉ là tạm thời. Hỏa chú trong tâm mạch của chàng vẫn chưa hoàn toàn bị ép lui.”

Diệp Thần trầm mặc, rồi ngồi dậy, dựa lưng vào bệ ngọc. Mái tóc đen dài rũ xuống, chàng nhìn vào lòng bàn tay mình – nơi có một vết đỏ nhạt vẫn còn đang chớp động.

“Vậy là… ta vẫn chưa trốn khỏi được nó.”

Tuyết Kỳ hỏi, “Nó là gì?”

Diệp Thần chậm rãi đáp:

“Không phải ma pháp. Cũng không phải tà thuật. Đó là kết ấn từ Ngoại Vực.”

Câu nói như sét đánh ngang tai.

Liễu Như Yên biến sắc.

“Ngoại Vực?… Lẽ nào là… vực ngoại chân ma trong truyền thuyết?” – nàng hỏi.

Diệp Thần gật đầu.

“Năm đó ta không phản bội Trác Dương. Là hắn, vì tìm kiếm bí thuật để tăng tu vi, đã mở ra một khe nứt linh hồn, dẫn linh thức của Ngoại Vực xâm nhập. Ta ngăn không kịp. Trước khi chết, hắn đã cấy mầm hỏa ấn vào ta, muốn kéo ta cùng xuống địa ngục.”

Ánh mắt Tuyết Kỳ run lên. Môi nàng khẽ mím lại.

“Vì sao… lúc đó không nói?”

Diệp Thần cười nhạt.

“Nói? Các ngươi có ai tin? Ngay cả nàng… cũng không bước ra.”

Câu nói ấy không nặng giọng, nhưng mỗi chữ như châm lửa trong tim Tuyết Kỳ. Nàng quay mặt đi, không đáp.

Như Yên dịu giọng hỏi:

“Vậy bây giờ thì sao? Kết ấn ấy… còn tồn tại trong tâm mạch, liệu có bộc phát lần nữa?”

Diệp Thần trầm ngâm.

“Nếu để mặc, sau ba năm… ta sẽ trở thành vật dẫn cho ý chí Ngoại Vực. Không còn là ta nữa.”

Lặng im bao trùm.

Ba người, mỗi người mang theo một tâm sự, giờ phải cùng đối diện với tai họa lớn hơn họ từng tưởng tượng.

Rồi bất ngờ – Ầm!

Cả sơn động rung chuyển.

Một đạo khí tức khổng lồ từ bên ngoài áp xuống. Tuyết rơi dồn dập như bị thứ gì quét qua. Từ sâu trong rừng trúc, một bóng đen khổng lồ đang từ từ tiến đến – Kim Đan yêu thú – Tuyết Giao!

“Là do linh khí Huyết Tâm Hàn Liên hấp dẫn!” – Diệp Thần khẽ rít.

Tuyết Kỳ rút kiếm, ánh sáng bạc rực lên như sấm chớp giữa đêm tuyết. Như Yên vội đặt đàn trước mặt, chuẩn bị thủ cầm trận.

Diệp Thần nhắm mắt, thúc đẩy linh lực còn lại – nhưng khí mạch chưa thông hoàn toàn, hỏa ấn lại bắt đầu rục rịch.

Ba người – giờ đây phải cùng chiến đấu.

Không phải vì thù, không vì quá khứ. Mà vì… tất cả đều đứng trước một hiểm họa chung.

Và đó… là bước đầu tiên, đánh dấu sự trở lại của Diệp Thần, kẻ mang trong mình một phần ý chí của Ngoại Vực – nhưng lại đứng ở lằn ranh giữa thánh nhânma chủ tương lai.

Chương 4 – Tuyết Giao Chiến

Tuyết vẫn không ngừng rơi, nhưng không gian trong sơn động lúc này lại trở nên ngột ngạt. Linh khí xung quanh đang bị xé rách bởi một luồng sức mạnh khủng khiếp, không phải từ đất trời, mà từ chính trong Tuyết Giao – một yêu thú đã đạt đến cảnh giới Kim Đan, khí tức mạnh mẽ như cuồng phong.

Từng bước chân của nó vang vọng, mạnh mẽ và cuồng loạn. Đôi mắt đỏ như máu phát ra những tia sáng sắc lạnh, cặp sừng cong đen nhánh vươn cao như mũi kiếm.

“Cẩn thận.” – Tuyết Kỳ nói, mắt ánh lên vẻ nghiêm túc.

Như Yên gật đầu, tay nàng kéo nhẹ dây đàn. Một làn sóng nhạc cầm dịu dàng nhưng ẩn chứa sức mạnh mãnh liệt lan tỏa. Nó tạo ra một lớp vỏ bảo vệ linh hồn, ngăn chặn những sóng âm có thể xâm nhập vào tâm trí ba người.

Diệp Thần, đứng giữa, mắt chàng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Mặc dù linh khí đang ổn định hơn sau khi dùng Huyết Tâm Hàn Liên, nhưng hỏa chú Ngoại Vực trong cơ thể vẫn khiến linh mạch của chàng không hoàn toàn thông suốt. Cảm giác như có ngọn lửa âm ỉ trong cơ thể, cứ cháy mãi, không dứt.

Tuyết Giao tiến lại gần, mỗi bước đi giống như một cơn sóng mạnh xô vào bờ. Gió mạnh mẽ xoáy vào không khí, khiến tuyết bay cuồn cuộn.

Diệp Thần lặng lẽ đứng đó, đôi mắt đỏ nhạt nhìn chăm chú vào yêu thú. Mặc dù chưa hoàn toàn có đủ sức mạnh, nhưng một linh cảm kỳ lạ dâng lên trong lòng hắn. Chàng không thể lùi bước. Đây chính là cuộc chiến để khẳng định lại bản thân, để không bị chi phối bởi ngoại lực.

Tuyết Kỳ rút kiếm, thanh kiếm bạc sáng lên như ánh sáng của trăng rằm. Nàng lao về phía Tuyết Giao với tốc độ cực nhanh, kiếm pháp mạnh mẽ và sắc bén, mỗi đòn đều nhằm vào điểm yếu của yêu thú.

Như Yên đứng phía sau, tay cầm đàn, nàng vẩy nhẹ từng ngón tay, phóng ra từng đợt sóng âm cực kỳ uy lực, cố gắng ngăn cản bước đi của yêu thú, khiến nó loạng choạng. Tuy nhiên, Tuyết Giao là một sinh vật cực kỳ cường đại. Những đợt sóng âm của Như Yên chỉ khiến nó dao động một chút, nhưng không hề làm chậm bước tiến của nó.

Tuyết Kỳ tận dụng cơ hội, lao vào gần hơn, thanh kiếm chém thẳng vào thân thể của yêu thú. Nhưng Tuyết Giao phản ứng nhanh chóng, vung cặp vuốt sắc nhọn về phía nàng.

Chỉ trong khoảnh khắc, một tia sáng bạc chớp lên. Tuyết Kỳ đã né tránh kịp thời, nhưng cặp vuốt của Tuyết Giao đã xé rách một mảng áo của nàng, để lộ ra một vết thương nhẹ trên cánh tay.

“Cẩn thận!” – Như Yên kêu lên, nhưng Tuyết Kỳ chỉ nhếch môi, tiếp tục lao vào.

Diệp Thần nhìn thấy tất cả. Trong phút chốc, linh lực trong người chàng như bừng tỉnh, nhưng lại bị hỏa chú đè nén. Chàng không thể sử dụng toàn bộ sức mạnh.

Nhưng có một điều kỳ lạ.

Ngay khi ánh mắt của Diệp Thần chạm vào Tuyết Giao, chàng cảm nhận được một luồng khí âm hàn kì lạ từ con yêu thú. Đó là thứ mà chàng chưa từng gặp phải trong suốt quá trình tu luyện.

Ngoại Vực – không phải là một thế giới tĩnh lặng, mà là một cơn bão hỗn loạn, đầy mơ hồ và tràn đầy tà khí. Tuyết Giao… có một sự liên kết kỳ lạ với nguồn năng lượng ấy.

Diệp Thần rốt cuộc cũng không thể đứng yên. Chàng vận dụng linh khí còn lại, quyết định làm một việc mà trước giờ chưa từng làm.

Hắn không trực tiếp tấn công. Thay vào đó, hắn kết nối với linh khí của Tuyết Giao, xâm nhập vào tiềm thức của nó, dùng một phần ý chí của mình để khuất phục con thú hoang dã này.

“Tuyết Giao!” – Diệp Thần hét lên. “Ngươi không phải là kẻ thù của chúng ta. Đừng để những ký ức của Ngoại Vực làm ngươi mất đi bản tính!”

Một cơn sóng âm từ Diệp Thần vỡ ra, hòa vào không khí, truyền thẳng vào tâm trí Tuyết Giao. Nhưng ngay lập tức, một luồng phản kháng mạnh mẽ bùng lên từ con yêu thú, làm cho không khí trong động nặng nề đến mức gần như nghẹt thở.

Tuyết Giao gầm lên, lưng nó cong lại như một cung tên, sừng đen quét qua không gian.

Nhưng rồi, một tiếng cầm khúc vang lên. Như Yên phát ra một đợt âm thanh mạnh mẽ, khiến linh hồn Tuyết Giao dao động. Bằng âm thanh, nàng đã kết nối được với tâm hồn của yêu thú, khiến nó tạm thời chững lại.

Lúc này, Tuyết Kỳ nhanh chóng lao đến, kiếm pháp chuẩn xác, chém một đòn chí mạng vào yếu huyệt của yêu thú.

Tuyết Giao gầm lên một tiếng đau đớn, thân hình to lớn ngã gục xuống, tuyết quanh người tan chảy, tạo thành những vũng nước lạnh giá.

Lúc này, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp vui mừng, một tiếng gầm thét vang lên từ xa.

Diệp Thần nhìn lên, ánh mắt hắn sầm lại. Một thế lực khủng khiếp khác đang đến gần.

Đây mới chỉ là khởi đầu.

Chương 5 – Thế Lực Bị Xé Rách

Gió bão cuốn đến từ phương xa, những đám mây đen kịt như bốc cháy trên bầu trời cao, hòa lẫn với lớp tuyết trắng, tạo nên một cảnh tượng hãi hùng như một thế giới bị xé nát.

Diệp Thần, Tuyết Kỳ và Như Yên đang đứng tại trung tâm của trận chiến vừa qua. Tuyết Giao, yêu thú Kim Đan, giờ đã gục xuống, nhưng không phải vì hoàn toàn bị tiêu diệt. Nó vẫn còn hơi thở yếu ớt, thỉnh thoảng phát ra những tiếng gầm thấp từ trong cổ họng.

Diệp Thần cảm nhận rõ sự thay đổi trong không khí. Một luồng khí u ám đen tối đang ngày càng tiến lại gần, như có thứ gì đó đang xé toạc không gian.

“Có cảm giác gì không?” – Tuyết Kỳ nhìn Diệp Thần, hỏi.

Chàng nhíu mày, đôi mắt đỏ nhạt dần ánh lên sự chú ý.

“Linh khí xung quanh… có gì đó không ổn,” – Diệp Thần nói, giọng nghiêm trọng. “Cảm giác như có ai đó đang ép không gian này vặn vẹo.”

Như Yên, đang ngồi bên cạnh, đưa tay lên cảm nhận không khí. “Đúng vậy. Linh khí loạn động, như có một khe hở vô hình trong không gian.”

Tuyết Kỳ không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn về phía chân trời, nơi màn tuyết dày đặc đang không ngừng cuồn cuộn.

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, xé tan sự tĩnh lặng.

Diệp Thần giật mình quay lại. Từ trong màn tuyết mờ mịt, một bóng đen khổng lồ đang lao tới, phát ra những tiếng thét rùng rợn. Đó là một con Thú Cổ Thần, đã lâu không xuất hiện trong sử sách của tu tiên giới.

Nó có thân hình khổng lồ, bao phủ lớp lông đen dày, hai cặp mắt đỏ rực như lửa. Đôi sừng vươn dài như mũi kiếm, và mỗi bước đi của nó khiến mặt đất rung chuyển.

“Là Thú Cổ Thần – sinh vật đã bị phong ấn trong những ngọn núi cao hàng nghìn năm!” – Như Yên thốt lên.

Tuyết Kỳ rút thanh kiếm bạc ra, ánh mắt lạnh lùng. “Nếu nó đã đến đây… thì có thể là dấu hiệu cho sự trỗi dậy của một thế lực khác.”

Diệp Thần đứng vững, tay nắm chặt, cảm nhận sức mạnh âm ỉ trong cơ thể mình. Dù hỏa chú Ngoại Vực vẫn đè nén linh lực của hắn, nhưng chàng biết, nếu để con Thú Cổ Thần này hoành hành, cả Tuyết Giác Sơn sẽ bị tàn phá.

“Chúng ta không thể để nó đến gần khu vực dân cư.” – Tuyết Kỳ nói. “Diệp Thần, dù thế nào, ngươi phải giúp chúng ta ngăn chặn nó!”

Diệp Thần gật đầu, mắt sáng lên một tia sắc bén.

“Ta biết. Chúng ta phải đánh bại nó trước khi nó kêu gọi thêm đồng bọn.”

Thú Cổ Thần vung một cánh tay khổng lồ, tấn công về phía ba người, và khi nó vung tay, một cơn sóng âm như vỡ nát không gian lao tới, cuốn theo một đợt khí lạnh tê buốt.

Như Yên lập tức phóng ra một đợt sóng âm từ đàn ngọc, nhưng đối với một sinh vật mạnh mẽ như Thú Cổ Thần, sóng âm ấy chỉ như cơn gió nhẹ. Nó không hề bị ảnh hưởng.

“Kiếm pháp của ta!” – Tuyết Kỳ hét lên, lao về phía Thú Cổ Thần, nhưng thanh kiếm của nàng chỉ cắt một vệt sáng loáng trước mặt yêu thú, không thể làm tổn thương nó.

Diệp Thần, cảm nhận thấy sự nguy hiểm ngày càng tăng, quyết định kích hoạt một mảnh linh lực mạnh mẽ nhất mà chàng có thể sử dụng trong lúc này.

Hắn không trực tiếp tấn công Thú Cổ Thần, mà thay vào đó, hắn kết nối linh hồn của mình với Ngọc Tâm Pháp Tường – một pháp thuật cổ xưa có khả năng điều khiển lực lượng hủy diệt.

Một dòng chảy năng lượng khổng lồ bắt đầu từ cơ thể Diệp Thần, tỏa ra như một cơn lốc. Tuy nhiên, linh lực của chàng không đủ mạnh mẽ để đánh bại Thú Cổ Thần ngay lập tức, chỉ có thể tạo ra một tấm khiên bảo vệ tạm thời.

“Ngươi vẫn chưa đủ sức!” – một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía xa.

Đó là giọng của một người mà Diệp Thần không bao giờ quên: Ma Tôn.

Một bóng đen xuất hiện từ trong màn tuyết, một lão nhân mặc áo bào đen với đôi mắt đỏ ngầu. Lão ta bay đến gần, vung tay lên, tạo ra một cơn cuồng phong mạnh mẽ.

“Đây mới là sức mạnh thật sự!” – Ma Tôn quát lớn.

Lão vươn tay, khiến Thú Cổ Thần dừng lại. Một luồng khí tà ma khổng lồ từ tay lão bắn ra, cuốn theo một cơn sóng đen tối phủ lên mọi thứ.

Diệp Thần cảm nhận được một sức mạnh khủng khiếp. Chính là Ma Tôn – người đứng sau mọi thế lực tà ác trong thế giới tu tiên. Hắn đã quay lại.

“Lẽ nào ngươi đã không chết?” – Diệp Thần rít lên, cảm nhận sự lạnh lẽo trong lòng.

“Chết? Ta đã trốn thoát khỏi cái chết, và giờ đây, ngươi sẽ là công cụ cho sự phục sinh của ta!” – Ma Tôn cười lạnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào Diệp Thần.

Trong khoảnh khắc, linh mạch của Diệp Thần bắt đầu bị rút kiệt, như có một sợi dây vô hình siết chặt lấy trái tim và linh hồn của hắn.

Tuyết Kỳ và Như Yên đứng ngây người, không kịp phản ứng.

Lão ta sẽ không bao giờ buông tha Diệp Thần.

Nhưng Diệp Thần, với một tia quyết tâm trong ánh mắt, thầm nghĩ:

Không thể thua.

Chương 6 – Ma Tôn Đại Thắng

Không khí như đặc lại, tĩnh mịch nhưng lại đầy căng thẳng. Một luồng tà khí đen kịt từ Ma Tôn phóng ra, bao trùm lên tất cả. Sức mạnh tà ác như đang ép chặt mọi linh khí trong không gian, khiến ba người cảm thấy nghẹt thở, khó khăn trong việc duy trì linh lực.

Diệp Thần cảm nhận rõ sự áp bức từ Ma Tôn. Cái cảm giác này, chính là thứ mà hắn đã chạy trốn suốt bao năm qua. Ma Tôn không chỉ là một đối thủ mạnh mẽ về tu vi, mà còn là một kẻ điều khiển bóng tối, thao túng linh hồn và tâm trí người khác.

“Ngươi không thể thắng được ta.” – Ma Tôn cười lạnh, bước từng bước về phía Diệp Thần. “Linh lực của ngươi đã bị ta phong ấn. Ngươi chỉ là một con rối mà ta điều khiển.”

Diệp Thần không trả lời, chỉ nắm chặt tay, cảm nhận sự đau đớn từ hỏa chú Ngoại Vực vẫn đang xâm chiếm thân thể. Nhưng trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn cũng cảm nhận được một điều.

Sức mạnh trong bản thân mình vẫn chưa hoàn toàn mất đi.

Chàng tập trung vào những gì còn sót lại trong cơ thể, ép linh lực tỉnh dậy. Từng tia sáng, từng sợi linh khí bắt đầu cuộn trào trong cơ thể, mặc cho Ma Tôn đang cố gắng kiềm hãm.

Nhưng, không phải tất cả sức mạnh đều nằm trong cơ thể Diệp Thần. Chàng biết, sự thay đổi này là từ Ngoại Vực – chính là sự kết nối mà Ma Tôn đã khơi dậy, và giờ đây, Diệp Thần phải tìm cách tận dụng chính sức mạnh đó để chiến thắng.

“Ngươi sẽ không bao giờ thắng!” – Ma Tôn lại quát lớn, tay vung lên, một luồng ma khí đen đặc phóng thẳng vào Diệp Thần.

Cả ba người – Tuyết Kỳ, Như Yên và Diệp Thần – đều lập tức bị bao phủ trong một cơn sóng đen tối. Linh hồn của họ dường như bị xé nát dưới áp lực khủng khiếp.

Nhưng Diệp Thần, mặc cho sự đau đớn thấu xương, vẫn không khuất phục. Hắn đưa tay ra, không phải để chặn lại, mà để hút vào trong mình tất cả những gì Ma Tôn đang phóng ra.

“Ngươi không thể làm được đâu!” – Ma Tôn nghiến răng, mắt đỏ ngầu như máu, trừng mắt nhìn Diệp Thần. “Không thể chống lại được sức mạnh của ta!”

Nhưng Diệp Thần không đáp lại. Hắn cảm nhận thấy một tia sáng mỏng manh từ trong bóng tối. Cái bóng tối ấy, chính là một phần trong mình.

Hắn bắt đầu xé rách sức mạnh tà ma của Ma Tôn, điều khiển linh lực để quay lại và phản công. Một tia sáng đỏ bùng lên từ trong cơ thể Diệp Thần, như một ngọn lửa diễm lệ trong đêm tối.

Chỉ trong khoảnh khắc, Ma Tôn cảm thấy sự chấn động mạnh mẽ từ Diệp Thần, như có một cơn sóng thần từ trong người hắn trào ra, cuốn phăng tất cả những gì Ma Tôn vừa tung ra.

“Cái gì?” – Ma Tôn kêu lên đầy bất ngờ, nhìn thấy một lượng năng lượng mà hắn không ngờ tới. Đôi mắt lão ta mở to, kinh ngạc trước sự thay đổi trong Diệp Thần.

Nhưng rồi, Diệp Thần không dừng lại. Hắn chấn động lực lượng của Ngoại Vực trong cơ thể mình, vận dụng nó để tạo thành một thế trận linh hồn mạnh mẽ, khiến cho Ma Tôn phải lùi lại một bước.

Tuyết Kỳ và Như Yên, chứng kiến sức mạnh này, không dám tin vào mắt mình.

“Diệp Thần… làm sao có thể?” – Tuyết Kỳ thì thầm.

“Đó là… sức mạnh từ Ngoại Vực,” – Như Yên mím môi, rồi quay sang Tuyết Kỳ. “Diệp Thần đã tìm cách điều khiển nó!”

Nhưng Ma Tôn không phải kẻ dễ dàng bị đánh bại. Lão ta thét lên, đôi mắt đầy thù hận, bàn tay vung lên, và một hào quang đen xuất hiện, bao phủ lấy tất cả.

“Không thể nào…” – Ma Tôn cười khẩy. “Ngươi chỉ là một con cờ. Không thể vượt qua được sức mạnh của ta!”

Cơn cuồng phong đen tối từ bàn tay Ma Tôn bắt đầu bao trùm, nhưng Diệp Thần không lùi bước. Hắn nắm chặt tay, một lần nữa vận sức mạnh Ngoại Vực.

“Thần Hỏa!”

Lửa đỏ bùng lên, bao trùm lấy thân thể Ma Tôn. Sức mạnh hủy diệt của Ngoại Vực bùng phát mạnh mẽ, như một trận cuồng phong thổi bay mọi thứ. Ma Tôn chỉ kịp hét lên một tiếng thảm thiết, nhưng rồi hình bóng lão ta bị ngọn lửa ấy nuốt chửng.

Một tiếng nổ lớn vang lên.

Cả không gian sụp đổ, như vỡ nát dưới sức mạnh của Diệp Thần. Ma Tôn, người đã gieo rắc bao nhiêu tội ác, giờ đã bị hủy diệt hoàn toàn.

Nhưng không phải tất cả đều yên ổn. Những tia sáng từ vụ nổ bắt đầu nở ra thành những lỗ hổng không gian, làm cho linh khí càng thêm rối loạn.

“Đây không phải là kết thúc.” – Diệp Thần thở dài, mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sáng rực lên. “Chúng ta mới chỉ đối mặt với những gì còn sót lại của Ma Tôn.”

Như Yên và Tuyết Kỳ nhìn nhau, cả hai đều biết rằng cuộc chiến mới chỉ bắt đầu.


Chương 7 – Lỗ Hổng Không Gian

Vết nứt không gian không ngừng lan rộng ra từ trung tâm trận chiến, nơi Diệp Thần vừa đánh bại Ma Tôn. Cả ba người đứng bất động, nhìn những vết nứt mỏng manh như tơ vàng lan tỏa trong không khí, tạo thành một mạng lưới kỳ lạ, u ám.

Mặt đất dưới chân họ rạn nứt, và từng đợt sóng năng lượng từ những vết nứt ấy xông vào không gian, như muốn xé toạc linh khí đang duy trì sự cân bằng trong thế giới này.

Diệp Thần nắm chặt tay, cảm nhận được sự chuyển động bất thường trong không gian. “Không ổn. Những lỗ hổng này có thể phá vỡ không chỉ cơ thể chúng ta mà còn làm vỡ đi cả linh mạch của thế giới này.”

Tuyết Kỳ đứng gần bên, ánh mắt nghiêm nghị. “Đây là hậu quả của sự can thiệp của Ma Tôn vào không gian. Những lỗ hổng này không thể cứ để tồn tại. Chúng sẽ kéo theo những cơn cuồng phong, thậm chí là những thế lực từ Ngoại Vực.”

Như Yên cúi đầu, nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Ngoại Vực… những gì ta đã nghe từ tổ tiên. Những vết nứt này chính là dấu hiệu của sự xâm lược từ nơi đó.”

Diệp Thần nhìn về phía những vết nứt, rồi quay lại nhìn hai người bạn. “Chúng ta không thể để những lỗ hổng này tồn tại. Không gian này đang bị rạn nứt, và chỉ có chúng ta mới có thể ngăn chặn nó.”

Tuyết Kỳ rút thanh kiếm bạc từ bên hông, ánh sáng từ thanh kiếm phản chiếu lên gương mặt nàng, trông kiên định và lạnh lùng. “Chúng ta sẽ phải đóng các lỗ hổng lại, bằng cách nào đó. Nhưng làm thế nào, chúng ta không thể biết chính xác.”

Như Yên nhìn về những vết nứt không gian, đôi mắt nàng toát lên vẻ lo âu. “Tổ tiên ta đã từng nói về một cánh cửa vô hình, nơi mà linh khí từ thế giới này có thể khép lại các vết nứt. Nhưng cánh cửa ấy… đã bị phong ấn từ lâu.”

Diệp Thần nắm chặt tay, mắt sáng rực. “Phong ấn có thể bị phá vỡ. Mỗi vết nứt này đều mang một nguồn sức mạnh từ Ngoại Vực, và có thể, chỉ có cách sử dụng linh lực từ cả ba chúng ta mới có thể làm được điều đó.”

Tuyết Kỳ và Như Yên đều gật đầu. Cả ba người đều nhận ra rằng đây không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Mỗi lỗ hổng trong không gian này không chỉ đe dọa sự ổn định của thế giới mà còn có thể là dấu hiệu cho sự trỗi dậy của một thế lực hùng mạnh, từng bị phong ấn từ rất lâu.

“Chúng ta không thể chần chừ. Mỗi phút giây trôi qua đều có thể là lúc thế giới này bị xé nát.” – Diệp Thần nói, giọng quyết đoán.

Ba người bắt đầu tập trung, mỗi người một hướng, cố gắng cảm nhận và thu thập năng lượng từ những lỗ hổng đang lan ra.

Tuyết Kỳ, với thanh kiếm bạc, bắt đầu vẽ lên những ký tự tu tiên trong không gian, cố gắng tạo ra một lá chắn linh lực bảo vệ. Tuy nhiên, mỗi ký tự nàng vẽ ra lại bị tàn phá bởi sự khuấy động của những vết nứt không gian, khiến nàng phải tập trung cao độ.

Như Yên, đứng bên cạnh, sử dụng đàn ngọc của mình để phóng ra những âm thanh thanh thoát, những giai điệu dịu dàng nhưng đầy mạnh mẽ, tạo ra sóng âm chống lại sự rối loạn của linh khí. Mỗi tiếng đàn nàng phát ra là một nỗ lực để làm dịu sự xung đột trong không gian, nhưng nó chỉ có thể ngừng được một phần nhỏ trong dòng chảy năng lượng hủy diệt.

Diệp Thần đứng giữa, cảm nhận và truyền linh lực của mình vào những vết nứt, đồng thời kích hoạt Ngoại Vực để đối kháng lại sự can thiệp của các thế lực từ bên ngoài. Nhưng sức mạnh của Ngoại Vực đang ép chặt linh hồn của hắn, khiến cơ thể Diệp Thần cảm thấy đau đớn vô cùng.

Mỗi lỗ hổng không gian mở rộng thêm một chút, và từ trong đó, những sinh vật kỳ lạ bắt đầu xuất hiện. Những bóng ma vặn vẹo, những tinh linh quái dị từ Ngoại Vực bắt đầu tràn vào, mang theo những cơn sóng đen của năng lượng tà ác.

“Chúng ta không thể kéo dài lâu hơn!” – Diệp Thần gầm lên, mắt đỏ ngầu vì sự đau đớn từ linh lực của hắn.

Bên cạnh đó, Tuyết Kỳ và Như Yên cũng không thể giữ nổi sức mạnh của mình lâu. Họ nhìn nhau, biết rằng nếu không làm gì đó ngay lập tức, cả thế giới sẽ bị xé rách.

“Điều gì đã xảy ra với cánh cửa phong ấn?” – Tuyết Kỳ hỏi, giọng đầy lo lắng.

Như Yên nhìn về phía Diệp Thần, rồi nhẹ nhàng nói: “Ta biết nơi cánh cửa phong ấn nằm. Nhưng chỉ có một trong chúng ta có thể bước vào. Nếu không, chúng ta sẽ bị kéo vào Ngoại Vực.”

Diệp Thần quay sang Như Yên, ánh mắt đầy kiên quyết. “Vậy ta sẽ đi. Đây là trách nhiệm của ta.”

Nhưng Như Yên lắc đầu. “Không. Ngươi đã chịu quá nhiều đau đớn từ Ngoại Vực. Ta sẽ đi, và ngươi phải ở lại để bảo vệ thế giới này.”

Diệp Thần nhìn vào mắt Như Yên, ánh mắt đầy cảm kích. Cả ba người đều hiểu rằng đây là một quyết định quan trọng, không thể quay lại. Nhưng nếu họ không hành động ngay lúc này, thế giới này sẽ phải đối mặt với một thảm họa khủng khiếp.


💠 Hết chương 7


Chương 8: Cánh Cửa Phong Ấn khi Như Yên bước vào cánh cửa và phải đối mặt với thử thách, hay bạn muốn Diệp Thần và Tuyết Kỳ sẽ phải tìm cách ngăn chặn những sinh vật Ngoại Vực?

Hết rồi, các bạn có hứng đọc thì comment hoặc gửi email để mình post thêm nhé.

Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết, hẹn gặp lại ở các bài viết tiếp theo

Comments